Nơi tích lũy kiến thức và kinh nghiệm chăm sóc khách hàng, đồng thời với những chia sẻ và trải nghiệm cuộc sống.

Thursday, July 28, 2011

Tớ là ai? Tớ đang cảm thấy gì vậy nè,

Thực sự muốn từ bỏ, tớ thực sự băn khoăn không biết là cuộc đời tớ sẽ như thế nào nữa?

Đâu là thứ mà tớ theo đuổi? Đam mê của tớ là gì? Khi mà giớ đây tớ nhận ra marketing không phải là đam mê, nó không phải là thứ tớ mê. Thứ tớ muốn làm là cái gì đó mà tớ không cảm thấy mệt mỏi, con đường tớ chọn là marketing thực sự làm tớ thấy mệt mỏi.

Tớ lao theo nó vì nghĩ là tớ thích nó, nhưng giờ đây tớ nhận ra nó cũng chỉ là công cụ thôi. Công cụ giúp tớ hình thành động lực là phải mở một doanh nghiệp cho riêng mình, doanh nghiệp đó có thể giúp cho nhiều người thực hiện ước mơ. Cái tớ làm phải giúp được gì cho ai đó. Cái tớ làm làm cho mọi người có cuộc sống tốt đẹp hơn thật nhiều.

Tớ không muốn viết mail reply cho ACTION, đơn giản vì tớ vẫn sợ những định kiến hay những phát xét của mọi người, tớ không dám nói gì về khó khăn hiện tại của tớ vì tớ sợ mọi người sẽ lại nhận xét này nọ hoặc kế cả những lới động viên tớ cũng sợ đó là có ngụ ý gì hoặc giả là nó không thật lòng. Tớ co cụm và tránh tất cả mọi người, khi tớ tiếp xúc với mọi người, tớ chỉ muốn nói là tớ đang cảm thấy không ai hiểu tớ cả, tớ cảm thấy tất cả là giả dối. Tớ không biết phải nói sao cả nhưng cái mạng quấn quanh trái tim tớ chặt lắm, tớ không gỡ nó ra được. Hix

Chú Trung nói đời người phải chọn lẽ mà sống, chọn lẽ là chọn cho mình phương châm sống m\và mục tiêu để mình đi á, mình trước khi đến với AYP cũng bị trăn trở, cũng bị băn khoăn không biết tương lai của mình là gì? Giờ đây cũng vậy, mình nhìn thấy muôn vàn khó khăn trước mắt cậu ạ, mình nhìn thấy mình đang run sợ, đang hồ nghi về những điều mình làm/ Và điều mình làm mình không cảm nhận được ý nghĩa và cảm xúc trong cuộc sống của mình.

Dường như mình đang bị vô cảm, vô cảm với chính bản thân mình. Mình đi lang thang như kẻ vô hồn, không nhà, không cửa, không bạn bè. Mình chỉ có chỗ dựa duy nhất là gia đình mình. Ngay trong hiện tại, mình thấy mình cô đơn nhất, cô đơn trong thế giới loài người, cô đơn nơi đô thị phồn hoa. Khi mà người ta sống quá giàu có và sung túc, còn mình vật lộn hàng ngày với những đồng tiền chắt chiu. Trong khi mình đã tốt nghiệp rồi, có thể sống bằng công sức lao động của mình, vậy mà giớ vẫn loay hoay trong cái đống tìm kiến thức,học hỏi, học hỏi, học kinh nghiệm, đọc sách/
Tối ngày bạn bè hỏi về công việc, thì đúng là công việc của mình tốt thật, nhưng sao mình vẫn cảm thấy không hạnh phúc.

Muốn về quê cho rồi, về làm trong TH Milk, làm một nhân viên kiểm nghiệm, tìm cơ hội để thực hiện ước mơ sản xuất sữa lớn với giá thành rẻ nhất, để trong tủ lạnh nhà nào cũng có cái can to toàn sữa. TH Milk sẽ có một đội ngũ tinh nhuệ về R & D, sản xuất ra những sản phẩm sữa tốt nhất cho người dân Việt Nam: sữa uống chữa bệnh tiêủ đường, sữa cho người gầy muốn tăng cân, sữa cho người ăn kiêng, sữa cho trẻ em sinh ra mà thiếu sữa mẹ, sữa cho học sinh cấp 1 và 2 thông minh hơn, sữa cho sinh viên. Các loại sữa phải riêng biệt về hiệu quả, làm ra một công ty chuyên về nghiên cứu sữa.

Mình sẽ giành thời gian để lên dự án cho bản thân. Công ty của mình sẽ không phải cạnh tranh với công ty ngoài, công ty mình suy nghĩ ý tưởng, nghiên cứu và sản xuất ra sản phẩm. sau đó bán bàn quyền cho công ty sữa trong ngành sản xuất, muốn vậy mình phải suy nghĩ nhiều về vấn đề này: Về chiến lược thành lập công ty. Chiến lược về marketing, chiến lược tìm nhân sự, chiến lược về nguồn vốn, chiến lược về định hướng phát triển, tầm nhìn và mục tiêu. Tuyên ngôn sứ mệnh là với đội ngũ tinh nhuệ, và đầy tâm huyết, chúng tôi tạo ra những dòng sản phẩm mang lại cho mọi người sự phát triển toàn diện nhất và tốt đẹp nhất.

Mình muốn bố mẹ mình được có một cuộc sống thoải mái., được đi du lịch trong nước và ngoài nước, muốn các con của mình kính trọng và yêu quý ông bà ngoại của chúng, chúng cảm nhận được tình yêu thương mà bố mẹ đã giành cho mình. Chúng làm cho bố mẹ mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa khi về già, rằng bố mẹ đã không uổng công sức khi nuôi dạy mình và Ái lớn lên, đi học và không muốn bố mẹ phải bận tâm về cuộc sống của 2 đứa. Cuộc đời không còn dài nữa đâu, sống thì phải rốt ráo lên, mình còn phải lấy chồng, sinh con, còn phải lo cho sự nghiệp của mình mau mau chứ không là bố mẹ mình già mất, bố mẹ mà già là lúc đó muốn đền đáp cũng không kịp đâu.

Sau khi em Ái đậu đại học, phải tặng nó quyển sách “tôi tài giỏi và bạn cũng vậy”, viểt cho nó một bức thư thật dài, để nó tự định hướng tương lai cho nó. Mình vấn tin là 2 chị em mình luôn là niềm tự hào của bố mẹ, và 2 chị em sẽ làm cho bố mẹ sống hạnh phúc mà không phải bận tâm về cuộc sống của 2 đứa. Mình tin là như vậy.

Câu chuyện về chủ bướm trong cái kén làm thức tỉnh mình, khiến mình vượt qua được những suy nghĩ hiện tại, về những nghi ngờ và về những gì mình đang làm. Mình biết rằng để có thể bay nhảy tung tăng được thì mình phải chịu gian khổ đã, cố gắng và nỗ lực, thay đổi nhận thức từ bên trong. Công việc hiện tại là phải học Anh văn tốt để chinh phục thứ ngôn ngữ này, sau đó mình sẽ học tiếng Pháp và tiếng Tây Bạn Nha, để đi du lịch và kết bạn dễ dàng hơn và tìm kiếm được nhiều cơ hội từ các người bạn nơi xa đó. Nhưng trước hết phải là tiêng Anh vì có nó thì mình dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm cơ hội cho sự phát triển và thay đổi.

Marketing cho mình học cái cách để nhìn ra nhu cầu trong xã hội, nhờ nó mình sẽ thực hiện được những dự định của mình. Mình vẫn tin là mình giỏi, mình có thể làm được nhiều hơn như vậy mà. Mình biết, trong sâu thằm con người mình có một sức mạnh vô cùng to lớn. Hãy sử dụng nó, hãy giành cho nó sự phảt triển tốt nhất ấy nhé. Yêu quý bản thânm yêu quý cuộc sống và gia đình là những nguyên tắc sống của mình, yêu quý để bản thân phát triển và tìm thấy hạnh phúc. Cố lên nào hô me rơ.

Wednesday, July 27, 2011

Sáng thành phố sau cơn mưa!

Không biết từ cái lúc nào, nhỏ, một con bé gầy còm và nhỏ xíu, chằng bao giờ biết đến cái chuyện tập thể dục - đơn giản vì nhỏ chả hứng thú gì mấy trò đó, lại còn sợ sẽ làm giảm đi vài xíu xiu gram cân nặng nữa chứ. Lại thích dậy sớm và chạy thể dục.

Haizz, cũng đúng thôi, buổi sáng, nướng thêm 1 tí nữa ở trên giường, say cùng giấc mơ mà trong đó có anh chàng hoàng tử đẹp trai nào đó mà nhỏ vẫn hay mơ thấy, vẫn sướng hơn là việc lầm bầm: dậy, dậy thôi, với 1 bên là kẻ lười biếng: dậy chi vậy, ngủ đi cho khỏe, còn cả ngày dai cơ mà. Nhưng thường thì cái kẻ siêng năng vẫn thường hay chiến thắng hơn.

Rồi, dậy được khỏi giường rồi, chạy tới thay giày thể dục và chạy ra ngoaig hành lang, xuống 4 cầu thang. Người ta nói đúng: người ngủ dậy muộn không bao giờ biết được cảm giác dậy sớm là như thế nào, nhất là một buổi sáng trời vừa mới mưa xong, cả thành phố như được tắm rửa sạch sẽ, trong lành và mát mẻ biết bao.

Nhỏ mỉm cười, đi qua con phố toàn người Tây, mấy quán Bar vẫn thường mở thâu đêm để đón những người bạn: Những người yêu quý đất nước Việt Nam và muốn khám phá nó. Nhỏ thấy người ta ngồi trò chuyện vui lắm, nói cái gì không à, nhỏ mà hiểu được là chết liền tại đó lun á.

Rui ra tới công viên, bựa nay trời mới mưa nên người cũng ít nữa, ít người thì ta càng có nhiều không khí để thở. Vận động chân tay, thấy anh chàng Tây đằng xa cầm cái máy ảnh ngó ngó nghiêng nghiêng, nhỏ cố tình vận động lâu thêm tí nữa để được chụp hình. Cái tính ham chụp hịnh khi còn là mem của MLC vẫn còn ăn trong máu nó, hehe.

Khởi động xong, nhỏ hùng hùng chạy, cố gắng hít thở sâu cái không khí trong lành, mà chỉ có cái giờ đó nhỏ mới có được trong cái thành phố vừa đông người, vừa chật hẹp và lại bon chen nhau thế này. Chạy qua chỗ mấy chị tập aerobic, tiếng nhạc pắm pằm pằm nghe mới sướng thất đi chớ, chạy thôi nào, mau nào.

Sang vòng thứ 2, bỗng dưng nhỏ nghe thấy: 2-3 hít thở, hít thở sâu nào. Á, thì ra là một binh đoàn các anh đẹp trai cơ bắp cũng đang chạy bộ, mà nhỏ ghét ghê á, chạy thì chạy luôn cái vòng to công viên như nhỏ ấy, chạy cái vòng nhỏ xíu thế kia, có khoe 10 vòng nhỏ cũng chả nể đâu, hehe. Rùi nhìn đằng trước, thấy 2 cụ già, cụ ông và cụ bà ấy, dắt tay nhau đi bộ., Ùi, hanhj phúc thiệt đi chớ, Về già mà có chồng, cũng phải lôi ổng đi như vậy mới được. Mà nghĩ xa xôi quá, mấy đứa bạn nó lại kêu: người yêu chưa có mà đã mơ thấy chuyện chồng con. Mặc kệ ta chứ, ta đẹp ta có quyền......mơ, hehe

Chạy được 2 vòng à, mà hai vòng lớn, vậy cũng đã rồi, vào ngồi thiền tí vẫn nghe thấy cái binh đoàn mấy anh đẹp trai:"hít thở sâu vào" chạy quanh quanh. Vui vui, tận hưởng thêm tí không khí sạch free nữa, quay trở về KTX. Khởi đầu cho một ngày mới, một ngày nhiều chuyện ý nghĩa lắm. Viết vào nhật kí rồi, khỏi sợ quên.

Tuần này chạy được 3 bựa rồi, viết xong cái này, chạy tí cho được 4 ngày (3 vòng lớn công viên ấy). Thấy vui vui, mọi thứ thay đổi từ những hành động nhỏ nhất. Bỗng dưng có cảm hứng sống trở lại, xua tan bao ngày đen giá.

Bầu trời buổi sáng sau cơn mưa thật là đẹp.

Saturday, July 2, 2011

Aura - vùng hào quang

Tiếng Anh có từ “aura”, chỉ dáng vẻ, bầu không khí, toát ra từ một người, tương tự như vùng hào quang chúng ta thường thấy trên các bức tranh Chúa Phật… Đây là một loại năng lực toát ra từ một người, làm cho người khác có cảm tưởng vui vẻ, bình an, buồn bã hay sợ hãi… khi gặp người đó. Người Việt ta hay nói “xem tướng” một người. “Tướng” là cơ thể, phong cách bên ngoài, cộng với aura của người đó.
Rất nhiều người nói về aura, kể cả màu sắc xanh đỏ tím vàng của aura. Chẳng biết làm sao họ có thể nhìn ra màu. Nhưng có lẽ tất cả chúng ta đều nhận ra được aura của người khác phần nào—gặp một người tự nhiên ta thấy người đó dễ thương, hay thông minh, hay nhanh nhẹn, hay hiền dịu, hay khó tính… Cái “cảm giác” mà ta có đó là do aura của người đó mà ra.
Cách đây mấy năm mình gặp một vị sư Phật giáo, tu viện trưởng của một tu viện bên Mông Cổ. Vị sư này khoảng 40-45 và một cái bụng bự như bụng của Phật Di Lặc, và vị sư này cũng luôn luôn cười như Phật Di Lặc. Đặc điểm của vị sư này là khi mình bước vào căn phòng khoảng 30 người trong đó, người đầu tiên con mắt mình dán vào là vị sư này. Có thể do áo choàng vàng duy nhất trong phòng. Nhưng ngay lập tức là mình cảm thấy muốn ôm sư một cái. Mình liền bước ngay đến sư và, chẳng giới thiệu gì cả, hỏi ngay: “Cho tôi ôm anh một cái được không?” (Can I give you a hug?). Sư gật đầu, mình và vị sư ôm nhau thật mạnh. Khi vừa rời nhau, thì vài ông bạn của mình đứng cạnh nói: “Don’t you just want to give him a hug!” (Không phải là chúng ta chỉ muốn ôm anh ta sao?) (Chữ you này phải dịch là “chúng ta” mới đúng nghĩa). Mọi người đều đồng ý là thấy vị sư này là chỉ muốn ôm anh ta. Đó chính là aura.
Vậy thì aura của bạn thế nào?
Aura có tự nhiên, chúng ta chẳng có cách nào kiếm soát hay thay đổi aura được. Nhưng vì aura đến từ bên trong ta, cho nên nếu ta có bên trong hòa ái thì ta có aura hòa ái, bên trong đang giận dữ thì aura đầy nộ khí, bên trong muốn giết người thì aura đầy sát khí, bên trong đang yêu thì aura đầy mơ mộng… Người hay gian dối có aura gian dối, người thành thật có aura thành thật, người khiêm tốn aura khiêm tốn, kiêu căng aura kiêu căng…
Khả năng nhận biết aura của người khác thì ai cũng có, nhưng giỏi hay không là nhờ trời sinh một phần, một phần khác nhờ tập quan sát, và một phần nữa là nhờ tâm tĩnh lặng để nhậy cảm với tất cả mọi sự.
Aura là một phần lớn của thân ngữ (body language), nhưng phần lớn các lớp body language chẳng dạy một tí gì về aura cả, vì đó là phần huấn luyện trong tâm, thuộc khả năng của các trường phái tâm linh nhiều hơn.
Muốn người khác vui vẻ và gần gũi khi gặp ta, cách hay nhất là có một aura tích cực, khiêm tốn, thành thật và hòa ái. Aura tích cực làm người ta cảm thấy yêu đời và mạnh mẽ khi gần mình. Khiêm tốn làm người ta yêu mình. Thành thật làm người ta tin mình. Hòa ái làm người ta cảm thấy gần gũi mình. Vậy thì, ta phải có tâm tích cực, khiêm tốn, thành thật, hòa ái.
Muốn nhậy cảm để “đọc” được aura của người khác thì tập lặng im, quan sát, nghe kỹ khi nói chuyện, và tâm luôn luôn tĩnh lặng.
“Một người phụ nữ rất đẹp hầu như chẳng bao giờ để lại ấn tượng rõ ràng về bóng dáng và hình vóc trong tâm khảm: thường thì chỉ còn lại một aura của sắc màu sống động”, ai đó đã nói.
Chúc các bạn một ngày vui với aura sắc màu sống động.
Powered by Blogger.