Nơi tích lũy kiến thức và kinh nghiệm chăm sóc khách hàng, đồng thời với những chia sẻ và trải nghiệm cuộc sống.

Friday, October 21, 2011

Sự tĩnh lặng và xô bồ của cuộc sống

Hôm nay, nó ngồi đây trong văn phòng 1 mình, có máy lạnh, máy vi tính, đủ cả.

Mỗi ngày thức dậy, nó nói với lòng mình là phải cảm ơn cuộc sống, khi nó hài lòng với cuộc sống của nó, sống thực với con người nó thì nó mới có thể sống mạnh mẽ và bước dậy được.

Nó nghĩ sao kì lạ, rõ ràng là nó có 1 cuộc sống quá tuyện rồi. Nó thử nhìn mấy nhox làm cho nhà bác nó hoặc mấy cô chú bán chổi trước nhà nó vào mỗi buổi sáng. Nó thấy mình may mắn và hạnh phúc kinh khủng khi nó là người có học thức, có gia đình hạnh phúc. Nó có công việc làm, có bạn bè.

Vậy mà.............

...................

Tối hôm qua, 20/10, nó chạy xe về và trách mình không đủ xinh đẹp và khéo léo để có 1 anh bạn trai.
Nó trách mình tối 20/10 mà nó không có ai rủ đi chơi.
Nó trách mình không năng động.
Nó trách cuộc sống buồn chán và tẻ nhạt...
Nó trách đủ mọi thứ.

...........

Rồi nó nhìn đường, cô bán xôi còn vui vẻ bán hết nồi xôi nghi ngút khói, mấy chị trong tiệm hớt còn miệt mài làm đẹp cho người ta... Về đến nhà, thậm chí mấy đứa nhox còn không biết đó là ngày gì nữa chứ. Vậy mà được tặng 1 bông hoa nó còn buồn.

Nó ơi, nó à, nó phải hiểu rằng nó có đủ may mắn và hạnh phúc hơn hàng triệu người trên thế giới này chứ.

Nó phải biết ơn cuộc sống nhiều lắm chứ. Vậy nên nó đừng trách mình hay cuộc sống hiện tại nữa nhé. Tất cả đều do nó tạo ra hết đó, nhớ nha nó. Đừng như vậy nữa.

Nó cần phải có sự tĩnh lặng trong lòng thì mới có thể lao vào cuộc chiến mà nó sẽ là người chiến thắng nó nhỉ. Cố lên nào.

ý nghĩa của cuộc sống

Thời gian gần đây nó sống thầm lặng quá, hình như đây không phải là cuộc sống của nó và con người mà nó muốn sống.

Không xô bồ, không cạnh tranh, không bị xua đuổi, bị đẩy hay giục giã gì, nó vẫn cứ bình bình và lặng lặng vậy. Hình như đây là cuộc sống gần 1 năm qua của nó. Nó nhìn xung quanh, ai cũng hối hả chạy, chạy mải miết. Nó cứ chạy mà nó thấy chạy chả giống ai. Nó chạy đã rồi thấy người ta vẫn cứ nhanh hơn. nó tự hỏi tại sao người ta nhanh hơn nó. Và nó biết nguyên nhân, biết kết quả nhưng nó không làm theo được, nó vẫn là một đứa ù lì và luôn sống trong những suy nghĩ.

Nhìn cái cách nó viết cũng đủ biết rồi đó thôi, trừu tượng, khó hiểu và cũng chẳng focus vào cái gì.

Thời gian vừa qua, nó sống ở nhà bác, cuộc sống tạm ổn, bình bình trôi qua, nó lười hơn với chính mình.

Nó gia nhập một môi trường những anh chị siêu giỏi và có đầu óc. Nó cũng cố gắng bơi và phát triển trong môi trường đó nhưng nó vẫn sợ. Nó vẫn luôn có cảm giác tự ti rằng tại sao các anh chị làm tốt vậy mà nó chẳng làm được gì. Nó vẫn biết là phải lên kế hoạch đấy, làm gọn gàng ngăn nắp đấy nhưng nó luôn lose focus vào những chuyện khác, nó phát triển chẳng được bao nhiêu vì nó chưa thực sự cố gắng, trong khi các anh chị cùng công ty với nó chạy điên cuồng, nháo nhào hẳn lên và cực bận rộn thì nó nhởn nhơ (nó nghĩ thế).

Nó muốn bứt phá ra, tìm một môi trường nào đó mới để nó lại được làm chính nó, để nó không bị cô đơn nữa. Nó thực sự không muốn sống cuộc sống cô đơn như thế này 1 giây 1 phút nào nữa.

Nó phải hành động thôi, cũng giống như tuyên ngôn sứ mạng của nó ấy, không sống bình bình, không lặng lẽ và cũng không ù lì nữa. Nó phải sống có kế hoạch, có nguyên tắc và phải thực học, thực làm thôi nó ạ.

Nó hứa nó phải lên 1 bản kế hoạch để nó thực hiện tốt thôi. Nó ơi, vui lên nào.
Powered by Blogger.