Monday, April 20, 2015
Monday, November 24, 2014
Đã có lúc mình nghĩ đến đoạn này.
Tối hôm chạy xe qua cầu rộng thật rộng nhưng trời mưa và tối thui, Mình đã chợt giật mình, vì mình sợ rằng, đến năm 70 tuổi mình vẫn còn nuối tiếc những gì mình đã không làm trong quá khứ. Nhưng mà một hình ảnh khác, là lúc đó mình đầy tự hào, kể cho cháu mình nghe những trải nghiệm trong cuộc đời mình. Và lúc đó mình vẫn còn đủ sức khỏe và tài chính để đi đây đi đó theo mong ước của mình.
Lúc đó, mình sẽ không còn phải lao động để kiếm tài chính nuôi bản thân nữa, mình đã có khoản lương hưu đủ cho mình sinh hoạt, đi du lịch và tài trợ học bổng cho các cháu
Lúc đó, mình vẫn còn khỏe khoắn và tinh anh, răng chưa rụng cái nào, không bị đau lưng và cơ bắp
Lúc đó mình tự hào vì trong quá khữ
- Mình không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để mình có thể phát triển bản thân và thăng tiến
- Mình thành đạt trong sự nghiệp
- Mình kiếm được nhiều tiền
- Mình có những đứa con độc lập, tự chủ và biết tự lo cho bản thân và làm giàu cho chính chúng nó
- Mình không ngừng nghỉ, không bỏ cuộc trước những thất bại tạm thời.
Nào tôi ơi, tôi chỉ có một cuộc đời này để sống, sống sao cho xứng đáng, cho có ý nghĩa tôi nhỉ.
Mình đã có chồng, có 1 nhox trai kháu khỉnh tên Khôi Minh, 15 tháng tuổi.
Mình đã cho Khôi Minh đi nhà trẻ để bắt đầu bươn ra, kiếm việc làm và bắt đầu lại sự nghiệp.
Nhưng đi hoài, sao chỉ thấy thất bại, tìm việc, gửi email, rồi lại phỏng vấn, mấy chục chỗ. Mình cũng kiên trì lắm chớ bộ. Nhưng sao mãi mà chẳng tìm được 1 công việc nào.
Phải rồi, mình vẫn chưa hoàn thiện bản thân cho lắm, mình vẫn chưa phải là nhân sự cấp cao, vốn tiếng anh thì bèo bọt, ì ạch cả năm trời, rảnh rỗi đó, nhưng nào có tăng được bao nhiêu. Em gái mình đã phải thẳng thắn mà nhìn nhận, để nói rằng, rảnh thì học tiếng Anh đi, nay chị nói dở lắm. Vậy nên mình để tuột mất cơ hội, và nay, mình cảm thấy bản thân mình thất bại nặng nề.
Đoạn đường này,
Cứ phải xốc tinh thần lên, hít thở thật sâu rồi đi tiếp. Đã từng nghĩ giá như..., nhiều thứ trong quá khứ chẳng thể làm lại. Nhưng rồi lại nghĩ, mình vẫn còn may mắn chán so với nhiều người. Và hiện tại mình không đến nỗi nào, vậy nên, lại xốc tinh thần, lại tiếp tục cố gắng.
Đoạn đường này,
Đã nghĩ đến chuyện khởi nghiệp, lại ước ao tìm được 1 tẻam như ACTION ngày xưa, nhưng tìm hoài mà không có. Rồi lại băn khoăn...
Đoạn đường này, đi mau thôi. Hôm trước chạy xe giữa trời mưa, trời tối, và đi trên con đường mưa, qua cầu... Và chợt nghĩ, không lẽ đến năm 70 tuổi mình vẫn sẽ nuối tiếc khoảng thời gian đã qua, hay sẽ là sự tự hào khi kể cho đàn con cháu nghe những gì mà bà nó đã trải qua. Ừ thì, đấy, lại là động lực đấy, Take ACTION thôi Vân ơi, đi cho mau, để qua được đoạn đường này.
Monday, May 5, 2014
Friday, April 11, 2014
Ngày ấy,
Tôi
Các bạn nhóm ACTION của tôi,
Đã từng có một cam kết, một giấc mơ về một ngôi nhà trắng
16/07/2024
Tôi
Chồng của tôi, anh Hùng
Đã kết hôn 06/04/2013
Có một chàng ku Boom kháu khỉnh
Tôi cam kết sẽ tôn trọng chồng mình, chia sẻ các uớc mơ và dự định của tôi với anh, để chúng tôi có một cuộc hôn nhân mỹ mãn
Con trai Khôi Minh khoẻ mạnh, độc lập nhưng giàu tình cảm và có một trái tim nhân hậu, hướng tới điều tốt đepj nhất.
Khôi Minh 18 tuổi 2031
Một thiên thần bé nhỏ chưa xuất hiện 2035
Tôi,
Bố mẹ và em gái tôi,
Tôi muốn mỗi năm đều đưa bố mẹ đi du lịch đc ở một vùng đất mới. Hứa với bố mẹ tôi rằng tôi sẽ luôn hạnh phúc, không ai có quyền cướp đi hạnh phúc của tôi ngoại trừ chính tôi và bố mẹ tôi.
Bắt đầu từ 2020, khi tôi có xe hơi riêng và các khoản PI
Tôi dứt bước, ra đi, xa nơi tôi sinh ra, xa bố mẹ, những người đã sinh thành và nuôi dưỡng tôi
Đến một chân trời mới
Để có nhiều cơ hội và sự phát triển hơn.
Bây giờ, tôi sẽ dứt bỏ mọi suy nghĩ, cử chỉ vụn vặt, những thứ tôi không kiểm soát được
Tôi tập trung vào chính mình, những gì mình có thể thực hiện
Để khi nhắm mắt, rời khỏi thế giới này, tôi sẽ mỉm cười và tự hào.
Rằng .... Tôi đã sống, một cuộc sống trọn vẹn. Bởi, số phận của tôi nằm trong tay tôi. Tôi sẽ tạo nên số phận và tính cách của mình, tôi sẽ viết lại kịch bản của tôi, thêm một lần nữa, again.
Friday, March 28, 2014
Đã qua rồi cái thời mơ mộng Vân ạ! Qua rồi cái thời nông nổi nhưng đầy nhiệt huyết. Trong những giấc mơ hiện tại, mình vẫn thấy mình rong ruổi trên các con đường của thế giới. Rồi có những giấc mơ, mình cùng con, 2 mẹ con dắt tay nhau đi...
Nhưng sự thật, vẫn quẩn quanh là cơm áo gạo tiền, bỉm sữa và thức ăn. Và mục tiêu 16/07/2024 có 1 triệu đô vẫn rất mơ hồ mà chưa có cách nào với tới được.
Vậy thì, phải thực tế thôi, phải đứng lên thôi, linh hoạt nhé. Cố lên nào Hô me rơ.
Friday, November 29, 2013
Sáng sớm dậy bế con cho con bú, tranh thủ lên facebook ngó nghiêng. Chợt thấy một người bạn để hình nền vợ của anh ấy. Trong lòng mình nhen lên nỗi ghen tị.
Chợt nhớ lại trong hôn nhân cuả mình, chồng mình chỉ mới để hình cưới 2 vc một thời gian và sau đó là toàn hình ku Boom.
Nhưng mà, cần hiểu và quán triệt rõ, mỗi người có cách thể hiện khác nhau và không ai giống ai, cũng không thể ép uổng họ được.
Miên man thêm chút nữa thì nhận ra thêm một giá trị quan trọng mà mình luôn khao khát được nhận và đem lại cho người khác là lòng biết ơn.
Nhưng mình biết, mỗi người sẽ thể hiện nó một cách khác nhau. Đối với mình thì mình sẽ phát huy nó thành điểm mạnh của mình. Vì trong sâu thẳm tâm hồn ai cũng thèm khát đc nhận những lời cảm ơn từ người khác.
Thêm một chân lý mới mà mình cần phải chấp nhận là mỗi người có một giá trị và cách suy nghĩ khác nhau. Kể cả Khôi Minh, con trai mình cũng là một cá thể khác biệt và mình không thể ép con theo ý mình. Huống chi là chồng mình.
Trên thực tế, chỉ có thể thay đổi chính mình, hướng mình suy nghĩ tích cực hơn, mạnh mẽ hơn chứ không thể thay đổi được bất kỳ ai. Hiểu đc điều này mình sẽ phát huy bản thân mình đc tốt hơn.